Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2020

CHO CON NƯƠNG NÁU TRẦN GIAN

 CHO CON NƯƠNG NÁU TRẦN GIAN Mưa ngâu rớt giọt sầu bi Mười năm vắng bóng... xuân thì cũng qua Tóc mây lấm tấm tuổi già Thu vàng côi cút nếp nhà quạnh hiu. Khói lam nhuộm trắng góc chiều Mẹ ngồi khâu áo liêu xiêu dáng gầy Dịu dàng từng mũi may tay Gom lành hơi ấm xua bay lạnh lùng. Mắt nhòe gợi ảnh mông lung Môi trầu thắm đượm cả vùng yêu thương Vái van trăm hướng ngàn phương Cũng không thoát khỏi con đường tử sinh... Co ro tâm sự một mình Lần về quá khứ ...tâm mình nặng mang Cho con nương náu trần gian Cho con khúc hát muôn vàn yêu thương. Bút