Chuyển đến nội dung chính

Mẹ anh- Mẹ chúng mình

Mẹ anh_ mẹ của chúng mình
Dù rằng mẹ đã không sinh em thành
Thương sao tiếng mẹ ngọt lành
Ban sơ tình cảm mẹ dành cho con,

Dâu con cũng nghĩa là con
Đức tài hiếu hạnh mâm cơm một nhà
Bát canh chén cháo dưa cà
Thương như khúc ruột thiết tha mong chờ,

Sông Tiền nước chảy lơ thơ
Phù sa màu mỡ bến bờ yêu thương
Trái cây ngọt lịm quê hương
Đung đưa trong gió vấn vương ngày về,

Nhớ sao mảnh đất tình quê
Nuôi anh khôn lớn để về với em
Tơ giăng cùng khúc ruột mềm
Sông dài biển rộng xuôi miền nước non,

Ngọt ngào ru hát ví von
Đong đầy tình mẹ sắt son biển trời
Dù đi xa cách muôn nơi
Công ơn cha mẹ suốt đời không quên.

(nhớ nhà, nhớ Ba Má- không chỉ vào mùa vu lan…)


Bút Lá Tre_No.41_19.08.2013
Tập thơ Tình Nắng_NXB Hội nhà văn_Tháng 03/2016



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bình yên về bên em đây

Ngày mới vén màng thức dậy Nắng xuyên rực rỡ hiên nhà Chim ca ríu rít ngoài ngõ Bình yên về bên em đây... Mái ấm ngăn nắp đơn sơ Chứa chan tình yêu đôi lứa Yêu thương nhóm nhen giữ lửa Vui cười cùng đàn trẻ ngoan. Một đời thắm nghĩa phụng loan Chung tay ta xây hạnh phúc Sắc son nghĩa nhân mai trúc Bao dung thắm thiết tình người, Chuyên cần tích quỹ vui tươi Nhặt an nhiên xâu ngọc quý   Lần về chiều tô sắc mới Hòa vào khoảng trời bình yên. Bút lá tre_ 204_ 31.07.2017 (Tập thơ Hương Yêu_Tháng 12.2018)

Hoa mơ

Trở chiều ươm giấc mơ hoa Lung linh mắt biếc lệ nhòa niềm đau Phận hèn vắt vẻo trên cao Hồn vương theo gió úa màu thời gian, Dòng đời vạn nẻo ngổn ngang Biết tìm đâu được thiên đàng để yêu ? Tiết thu nắng sớm mưa chiều Hoa vừa hé nở nhận nhiều bão giông... Hoa mơ chỉ một tấm lòng Không hương cũng góp đôi bông cuối mùa Tím buồn bên giậu rào thưa Thủy chung vẹn nghĩa đủ vừa giấc mơ. Thương sao dáng nhỏ ngây ngơ Tủi đời phải chịu nương nhờ chiều buông Xin người dành chút yêu thương Xin đời hướng đến con đường từ tâm. Bút lá tre_No. 206_ 26.08.2017 (Tập thơ Hương Yêu_Tháng 12.2018)

CHO CON NƯƠNG NÁU TRẦN GIAN

 CHO CON NƯƠNG NÁU TRẦN GIAN Mưa ngâu rớt giọt sầu bi Mười năm vắng bóng... xuân thì cũng qua Tóc mây lấm tấm tuổi già Thu vàng côi cút nếp nhà quạnh hiu. Khói lam nhuộm trắng góc chiều Mẹ ngồi khâu áo liêu xiêu dáng gầy Dịu dàng từng mũi may tay Gom lành hơi ấm xua bay lạnh lùng. Mắt nhòe gợi ảnh mông lung Môi trầu thắm đượm cả vùng yêu thương Vái van trăm hướng ngàn phương Cũng không thoát khỏi con đường tử sinh... Co ro tâm sự một mình Lần về quá khứ ...tâm mình nặng mang Cho con nương náu trần gian Cho con khúc hát muôn vàn yêu thương. Bút